Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

TÔI ĐI BIỂU TÌNH


12/6/2011
Phẫn nộ vì trung quốc tiếp tục gây hấn,mình chỉ là một công dân bình thường .một hạt cát quá bé,chả là cái đinh gỉ gì so với thế giới này.
Thế nhưng lương tâm mình tự hỏi,tại sao và tại sao.đất nhà mình nó đến ăn cướp ,nó bảo là của nó.ngư dân đang đánh cá nó bắt nó đuổi,nó tịch thu,nó phạt tiền ,nó giam tận nhà tù của nó.những người ngư dân đã nghèo khổ lại càng nghèo khổ,vay hàng vài trăm triệu đóng tàu đi biển,thế mà nó tịch thu,vợ và các con ở nhà trông đợi những chuyến ra khơi,mang đầy tôm cá.sao lại phải chịu cảnh nước mắt ngắn dài,ngóng chồng con,bên bờ biển.nợ chồng lên nợ,cuộc sống nghèo khổ cơ cực vẫn bám lấy những ngư dân ven biển.sách vở của con ở ngoài đó,cơm của vợ con ở ngoài đó.vậy mà chúng cấm ,chúng bắt,chúng tịch thu.
Tại sao mình lại bức xúc ư?họ chỉ là những người chả quen chả biết....

.
Không ! sự việc không phải là chuyện nhỏ,nếu ngư dân sợ tq mà không dám ra biển,nếu ngư dân sợ tq mà chỉ loanh quanh ven bờ.vậy thì tôm cá đâu cho chúng ta ăn? họ sẽ sống bằng gì .bỏ hết quê lên thành phố ư?bỏ hết biển để vào trong ư? Chuyện không phải là nhỏ,mỗi ngư dân là một chiến sĩ biên phòng,mỗi ngư dân là một lính hải quân .là tai mắt của tổ quốc.là những trinh sát biển cừ khôi,chính vì vậy phải bảo vệ ngư dân,phải gây sức ép với tq không được gây hấn,không được bắn giết ngư dân việt nam.không được cản trở hoạt động của ngư dân trên chính biển đảo của mình.không được xâm phạm lãnh thổ và biển đảo của việt nam.phải trả lại những hòn đảo đã ăn cướp của việt nam.
Chủ tịch nước NMT đã nói chủ quyền là bất biến Như tôi đã phát biểu trước Quốc hội chiều nay, vấn đề chủ quyền biển đảo với bất cứ quốc gia nào cũng thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Nước to, nhỏ cũng đều có nhận thức như vậy.
Thủ tướng NTD đã nói: đề nghị các cấp, ngành và địa phương tiếp tục khẳng định mạnh mẽ và thể hiện ý chí quyết tâm cao nhất của toàn Đảng, toàn dân, toàn quân trong việc bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam trên các vùng biển và hải đảo của Tổ quốc.
Còn mình chả biết nói ở đâu thì đi biểu tình,ủng hộ chính phủ,ủng hộ ngư dân việt nam.
17/7/2011
Cái ngày đáng nhớ,không bao giờ quên được,một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời,một niềm vui hay là nỗi buồn đều đúng cả.cũng như những lần đi biểu tình trước - 12/6 và 3/7 .rất đông người tham gia ,hầu hết là các giáo sư ,tiến sĩ.những nhân sĩ trí thức.các nhà văn nhà báo ,sinh viên,những cựu chiến binh.những người yêu nước.tất cả đều nồng cháy sự hận kẻ xâm lược.kẻ bất lương, lời nói không đi đôi với hành động của tq.16 chữ vàng và bốn tốt do đặng tiểu bình đẻ ra ,chỉ là thứ mị dân.ai cũng biết,chính phủ cũng biết.thế nhưng ngậm bồ hòn làm ngọt.vì chúng mạnh quá,việt nam không thể thắng nổi nếu xảy ra chiến sự
Cần có một trái tim nóng và một cái đầu lạnh,như vậy là khôn ngoan,nếu bị chọc tức mà nổ súng trước thì thôi rồi..mà có khi chúng nổ trước rồi lại vu cho mình ấy chứ.tq là vậy,thâm nho thối tha.
Cái ngày 17 đáng nhớ trong cuộc đời vì :chính phủ đã cho công an ra dẹp biểu tình,sau chuyến đi của thứ trưởng ngoại giao hồ xuân sơn.tq bảo rằng cần phải định hướng dư luận.vậy định hướng là thế này đây.công an ,cảnh sát cơ động,dân phòng.đông như kiến cỏ,đông hơn cả người biểu tình.các loại xe đặc dụng chờ sẵn.
Những khuôn mặt của những người yêu nước ,căm giận tq.vẫn vui vẻ ,chẳng hề hẹn nhau ,mình cũng vậy,đâu có quen ai đâu.vậy mà cùng cười cùng hô,cùng đả đảo.
Lần này vừa mới biểu tình được 10p thì các lực lượng an ninh bắt đầu loa loa inh ỏi,họ đọc đủ thứ.họ dồn ép những người biểu tình,họ lôi kéo du đẩy lên xe,nhằm bắt những người biểu tình ra khỏi khu vực này.có một số người bị chúng đánh ,có một số bị bức lên xe thô bạo.mình bị lôi lên chuyến xe đầu tiên .trên xe đã có một số người bị bắt lên .mình tức quá hét lên vào mặt mấy thằng cảnh sát cơ động:tại sao ?tại sao ?tại sao?biểu tình ôn hòa chống tq xâm lược mà bị bắt à?luật ở đâu ra vậy.chúng mày là người trung quốc à...mấy thằng cơ động cứ im thin thít..chẳng nói gì cả.nhìn khuôn mặt của chúng cũng thấy tội tội....một số người khác thì rao giảng chính nghĩa cho bọn chúng nghe.Mình chưa thể bình tĩnh để mà nhẹ nhàng: tôi hỏi các anh ,các anh có thấy xấu hổ không khi về nhà vợ con hỏi hôm nay các anh đã làm gì?các anh khoe chiến thắng à ....những khuôn mặt vẫn im thin thít bất động.tôi biết các anh vì miếng cơm manh áo.vì cuộc sống,nhưng tôi thà đi làm xe ôm làm cửu vạn kiếm ăn còn hơn đi làm cái công việc xấu hổ này.
Vẫn im thin thít .......mình bức xúc quá lại tiếp:rồi các anh sẽ phải tự vấn lương tâm mình....hay là các anh không có lương tâm....im thin thít


Lúc này mọi người trên xe vẫn bức xúc,thế rồi bắt đầu hô to: đả đảo tq.ủng hộ ngư dân việt nam.giặc đến nhà đàn bà cũng đánh,đứa nào không hô đứa ý là chó....mẹ ý chửi bon cscđ như chửi chó.mình ngại quá,hết cả văn minh.toàn những nhân sĩ trí thức và sinh viên ,vậy mà mẹ ý vung cả băng vệ sinh nữa.nhưng thông cảm vì đàn bà mà lị
Thế mà hay ,công an cho cả chuyến xe đi biểu tình khắp ,khỏi phải đi bộ.bà con hai bên đường cứ gọi là trố mắt,tưởng có đoàn văn công nào đi vậy.đi từ đại sứ quán tung của,đến từ liêm ,cũng xa.gớm cho anh em đi tận nơi thâm sơn cùng cốc này thế à.xuống đến đồn công an .cả đoàn vẫn hô ,mà còn hô to hơn.vui như hội bởi vì yêu nước đâu có tội,nếu có bắt thì cũng phải thả thôi.xe này chở khoảng 20 người bị bắt.nhìn cũng quen vì những cuộc biểu tình trước cũng có mặt.hỏi thăm,bắt tay nhau ,xin số đt của nhau.và truy vấn công an.tại sao lại bắt,các anh có biết tq đang làm gì không?
họ bảo có đảng nhà nước lo.
Vậy khi tq đến tận hà nội cứ bảo đã có nhà nc lo đi,chúng tôi càng khỏe,nhà nc lo tại sao lương càng tăng ,cuộc sống càng khó khăn.khi pháp.mỹ đánh việt nam thì ai là người lo,bao nhiêu liệt sĩ hy sinh ở biển đảo vì đâu.
Rất nhiều rất nhiều chất vấn mình có viết thì đến mai mất..../
Một lúc sau có thêm 2 chuyến xe chở người bị bắt về đồn nữa.tổng cộng ở đây là 46 người
do một giáo sư đứng ra bảo.bởi vì sợ họ sẽ giữ riêng một ai đó.vào bao nhiêu phải ra bấy nhiêu.
Công an bắt đầu làm việc,một số được dồn vào các phòng.một số được gọi riêng ra/trong đó có mình.
Một người có vẻ lớn tuổi hơn mình tý gọi mình ra khỏi chỗ anh em đang ngồi.mình bảo
--Tôi à
-Vâng anh đấy












-Đi đâu anh.mà anh là ai (vì anh ta mặc thường phục,không có phù hiệu gì cả)
-Tôi là an ninh ở PA(mình chả nhớ PA gì)
-Vậy cho tôi xem thẻ,tôi cũng phải biết được làm việc với ai

Anh ta đưa thẻ cho mình xem-sau đó chả nhớ rõ nữa,đại khái đó là viên an ninh chìm thuộc PA ??.cấp đại úy.tên là khỉ gì chả nhớ.anh ta quê phúc thọ,
Anh ta lấy giấy bút ra làm biên bản
Mình nói trước luôn:
-Anh chỉ ghi những gì tôi nói thôi đấy-nếu không dúng là tôi không ký
Anh ta bắt đầu vào câu chuyện
-Tại sao anh được mời về đây?
-Không phải mời mà là bắt ,
-Không phải vậy theo tôi hiểu ,họ chỉ mời thôi
-Mời à anh ,tôi nói để anh hiểu hơn,có người còn bị đánh
-Tại sao anh đi biểu tình,anh đi theo tổ chức nào?
Vì bức xúc với cách hành xử của tq với ngư dân việt nam,với các tàu thăm dò dầu khí của việt nam.cậy mạnh hiếp yếu,hành xử tiểu nhân.nói một đằng làm một nẻo.xâm chiếm biển đảo việt nam...bắn giết ngư dân việt nam...ui cha cha ...mình nói một thôi một hồi vì kiến thức nhiều lắm.giống như được giảng bài vậy
Anh ta bảo –tôi cũng bức xúc lắm chứ,nhưng không phải theo cách của các anh,các anh có thể yêu nước nhiều cách .quyên góp ủng hộ
Tôi cũng đã ủng hộ-anh có biết phong trào góp đá xây trường sa?do báo nhà nước tổ chức.anh có biết trương trình in áo phông ủng hộ ngư dân quảng ngãi?
Anh ủng hộ bao nhiêu?
Tôi ủng hộ mỗi chỗ 50 ngàn
Anh làm gì
Tôi làm nội thất
Vậy cuộc sống cũng khá giả?
Không !làm kinh doanh nghề này tạm đủ sống
Vậy sao anh không lo làm ăn,mà lại lãng phí thời gian đi bt
Tôi thu xếp cv đc,và không thể ngồi nhà khi bức xúc.mà tôi yêu cầu anh hỏi những vấn đề liên quan thôi,những câu này không liên quan gì đến hôm nay
Anh đi thế này được bao nhiêu tiền?
..thằng này ngu- mình nghĩ nhưng trả lời:tôi không cần tiền kiểu này,có trả mấy triệu một ngày tôi cũng không đi ,chúng tôi hoàn toàn trong sáng.
-Tại sao anh mặc áo này(chả là mặcáo cờ đỏ sao vàng,câu này nó ngu nữa )
-Mặc áo này cấm à-mình hỏi lại
-anh mua áo này ở đâu?
...Lại ngu tiếp...nhưng mình lại hỏi lại:
Nhiều chỗ bán lắm,Anh muốn mua bao nhiêu cái
mà câu hỏi này không liên quan đến hôm nay,đề nghị anh làm việc nhanh cho
Anh ta bị lỡm mấy lượt nên bảo mìnhđại ý là:
Chúng tôi có nguyên tắc làm việc của mình,cho nên tôi mong anh hợp tác để buổi làm việc hiệu quả,những câu tôi hỏi đều có mục đích cả,nghe anh nói tôi hiểu anh là một người hiểu biết,vậy hãy coi đây là chuyện ngoài lề .không ghi trong biên bản.tôi nhiều tuổi hơn anh,(chả là anh ta xem CMT mà lỵ)vậy ta nói chuyện thẳng thắn nhé.
- Vâng,rất sẵn sàng
Anh thấy đi thế này thế nào?
..anh ta hỏi một câu nhiều nghĩa.không hỏi thẳng là đúng hay sai,lợi hay hại không nên hay nên.đã vậy mình trả lời cũng cong như thế
Tôi kể anh nghe câu chuyện về những ngư dân nhé!.anh có hay xem ti vi không,anh có thấy cảnh những người vợ lăn lóc bên bờ biển ,với những vành khăn trắng không?anh có thấy những xóm không chồng bên những vùng biển nghèo khó không?<....đoạn này thì mình nhớ chính xác vì nó đã ăn sâu vào lòng mình rồi...>anh có thấy hình ảnh của những ngư dân ngồi trên thuyền của mình ,ôm đầu trước những cái dùi cui của lính tq không?
Anh có biết biệt danh sói biển không? Đó là ngư dân mai phụng lưu,một con sói biển thực thụ.đã ba lần bị tq bắt,lại vay lại đi tiếp ,sạt nghiệp vì bị tịch thu cả ba lần,nợ lần chồng chất,nếu sói không đi thì ai dám đi mà không đi thì mất biển,là ngầm công nhận biển là của tq.một ngân hàng đã đầu tư cho sói biển vay tiền đóng tàu để bám biển,trong khi đó họ thiếu gì chỗ đầu tư hiệu quả...
Anh ta ngắt lời: nghe anh nói giống như anh ở một cái gì ,một tập thể .....
Mình hiểu câu nói không thẳng của anh ta-nói luôn
-Tôi chỉ có một mình,có lẽ cả cái huyện quốc oai này có mỗi mình tôi đi.
-Vậy tôi thấy anh mặc áo giống nhiều người
Tôi là một công dân tốt,tên tuổi địa chỉ anh đã có,anh có thể điều tra
Anh ta hỏi về gđ-anh có mấy con?
-Hai thằng anh ạ
- gd,khai tên con giả,công việc làm theo bố
-Thế anh đi con có biết không?
-Tôi không cho biết,vì không cần thiet.
-Rồi chúng nó cũng biết
-Không !tôi không muốn
-Nếu bây giờ bảo anh ra đảo đi chiến đấu anh có đi không?
-Tôi đi ngay,rất nhiều người muốn đi
...Anh ta vẫn ghi biên bản
Rất nhiều câu hỏi loanh quanh -hóa ra anh ta không ngu đâu-vớ vẩn là mắc vào cái bấy ngay ấy chứ,nhưng cây ngay chả sợ chết đứng.kể cả anh ta gởi hố sơ về xã cũng chẳng vấn đề gì
Thế này anh ạ,tôi cũng hiểu tình hình biển đông,cũng biết bức xúc,thế nhưng mọi việc đã có đảng và chính phủ lo....
Mình ngắt lời..vâng tôi biết đảng và chính phủ đã nỗ lực rất nhiều.sống bên cạnh một nước lớn,cho nên phải hiểu thế của mình,chính phủ đã làm rất tốt trong thời gian vừa qua.thế nhưng chúng tôi cũng xuống đường để ủng hộ chính phủchủ tịch nước và thủ tướng đã nói rất rõ :làm tất cả để bảo vệ đất nước,chủ quyền là bất biến.
-Nhưng biểu tình cần phải xin phép
-tôi đã đọc hiến pháp của việt nam,không thấy có một dòng nào là cấm biểu tình.tôi chỉ làm cái gì luật không cấm,lần họp tới đây mong quốc hội ra luật biểu tình
Anh có đi bộ đội không?
Tôi đi năm 81
Rồi anh ta hỏi đơn vị ,ngành nghề khi tại ngũ cấp bậc.mình lại bảo-những câu hỏi không liên quan tôi không trả lời đâu
Anh ta nói-anh cũng đi bộ đội rồi anh hiểu,hơn nữa anh lại là cán bộ,tôi mong anh xuy nghĩ lại.hôm nay chúng ta kết thúc ở đây.
Mình đòi xem biên bản và đọc kỹ,phải công nhận anh ta ghi trọn vẹn ý của mình,chỉ là tóm tắt thôi,chứ không dài dòng như trên đây,mãi tận hôm nay mình mới biên tập lại cho tròn chữ,tròn câu.chứ ngay hôm ý nhờ làm sao hết.nhưng chắc chắn là tất cả các ý trên đây đều đúng vì nó ăn sâu vào kiến thức mình rồi.
Xong xuôi mình cầm biên bản đi kiếm máy pho to ,anh ta không cho,nhưng dứt khoát mình phải làm hai bản.tìm một lúc các phòng chả có .anh ta bảo phải mang lại đây.không phải cứ muốn là được-mình chả ngán-vậy thì tôi chụp bằng điện thoại vậy.
Công việc đến đây kết thúc.anh ta bảo anh ta là đồng hương,người ở phúc thọ,anh ta bắt tay và hẹn gặp lại.
Ừ mình nghĩ chắc chắn sẽ gặp lại,bởi mình sẽ lại đi bt khi tq còn gây hấn.lúc này ngoài sân đã đông lắm,mọi người xong trước mình,hóa ra chỉ có một số nổi hơn là bị đưa đi hỏi.còn lấy đâu ra công an mà hỏi riêng 46 người.c.a cũng chả dám hỏi những bác tiến sĩ ,bác giáo sư kia,họ đốp còn ác hơn mình ấy chứ.lúc này đã 11h30 mọi người bắt công an phải thuê xe trả về chỗ bị bắt...hí hí buồn cười qua đi mất,một thiếu tá tên là tuấn đồn trưởng, hứa sẽ tìm xe,anh ta từ lúc vào đến giờ khá tử tế.mọi người nói không có xe thì cứ ngồi đây,tận lúc có chứ dứt khoát không về.cái mẹ béo hô rõ to:quyết không về nếu không có xe.rồi mẹ ý cùng mấy người đi mua đủ thứ đồ ăn nhanh,..và nước uống... báo hại cả đồn công an phải ở đây cùng anh em,mọi khi họ đã ngồi bên bàn ăn cùng vợ con rồi.
Chỉ thương các giáo sư tiến sĩ,không khỏe như anh em bọn tôi.các bác ấy đi tìm đồn trưởng mãi mới thấy.nhưng cũng không có xe,thế là đành chụp ảnh kỷ niệm ở đồn công an,rồi mọi người đi bộ ra ngoài.một ý kiến nảy sinh:





Chúng ta đi biểu tình mà chưa được tron vẹn,vậy thì chúng ta biểu tình tiếp,đoạn này mới khoái....bà con ta người thì trố mắt,người thì hô theo,suốt chặng đường dài từ đồn ra tới bảo tàng hà nội,gần 1h trưa nắng quá đi mất,nhưng mà vui đáo để,-biểu tình kép- là cái tựa mà báo chí đặt cho.cuối cùng vì nắng quá ,tiến sĩ NXD bảo thôi chúng ta tạm nghỉ ở đây ,cuốc trường trinh còn dài,bây giờ chia tay thôi .mọi người bắt tay nhau như người nhà ,như người thân.ra đón xe buýt về thì lạ quá ,xe cứ đi tuột mà không dừng bến,khổ lây cả mấy người không biểu tình.hóa ra tối về đọc báo mới thấydo cấp trên được chỉ thị là :kệ mẹ chúng nó...cho chết nắng..hí hii.
Cuối cùng tất cả mạnh ai lấy vẫy taixi lượn về chỗ gửi xe.
Một ngày đáng nhớ trong cuộc đời

Không có nhận xét nào: