Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

MẸ !

1-Mẹ của tôi - sống trong cơ hàn bao năm tháng ,74 tuổi rồi nhưng chưa biết nghỉ ngơi,hưởng thụ.chịu bao nhiêu cay đắng trong cuộc đời ,35 tuổi ,cái tuổi đang trào dâng những sức sống ,những dự định .đang mạnh mẽ khát khao trong hạnh phúc gia đình.một biến cố xảy ra quá lớn .Cha tôi đã ra đi vì bạo bệnh.ngày xưa ấy tôi đâu có biết nhiều .trẻ con mà ,làm sao mà cảm nhận được nỗi đau mẹ phải gánh chịu ngày ấy.vẫn ngồi im lặng lẽ trong góc giường .vào cái không gian nửa đêm về sáng đau thương đó.nếu như bây giờ thì tôi biết mình phải làm gì …đằng này cả lũ chúng tôi chỉ biết khóc ,khóc một cách vô thức (nó chưa thấm đau như cảm nhận bây giờ)khi mọi người đưa chúng tôi ra nơi để thi hài Cha tôi.cái nền vôi lạnh lẽo của khu trại chăn nuôi bỏ hoang đó…thật là tệ hại cái sự mê tín đó .người ta kiêng đưa người chết về Làng,Cha tôi
Mẹ khóc rất nhiều ,một lách bốn đứa con nhỏ dại chúng tôi,chỉ chậm chọe nhau chứ đâu đã biết giúp gì cho mẹ.Mẹ đau khổ vật vã trên những bãi cỏ ngoài khu trại chăn nuôi,mẹ tuyệt vọng lăn trên đường theo chiếc quan tài của cha tôi .đau thương đến tột cùng.đến thời gian sau này tôi mới càng cảm nhận được những nỗi đau mà mẹ cắn răng chịu đựng.thời buổi kinh tế khó khăn ,một mình mẹ với 4 miệng ăn.mẹ xoay quanh cùng sớm tối.vẫn thiếu trước hụt sau…….!
NHỮNG NGƯỜI CHỊ  RUỘT THỊT CỦA MẸ
Ôi mẹ của tôi…..đến bây giờ mẹ lại ở một mình …đó là nỗi niềm của con .là trăn trở của con đó mẹ ơi.con sẽ đón mẹ về ….trong lòng con luôn đau đáu nỗi niềm này.dù không nói nhưng con thật lòng muốn nói:con yêu mẹ rất nhiều